Saturday, 28 August 2010
Thursday, 26 August 2010
Saturday, 31 January 2009
Thơ Ðiếu Nhà thơ Trần Việt Yên
» Tác giả: vân trang
» Dịch giả:
» Thể lọai: Phân Ưu
» Số lần xem: 495
1. Thơ Điếu bạn hiền Trần Việt Yên
nhà thơ Trần Việt Yên
Từ trần ngày 26 tháng Giêng 2009 .
Tôi với anh, cùng làm chung một hảng,
Gần một năm,mà chẳng có dịp làm thân. .......
Rồi một ngày, lể kỹ niệm hai mươi năm,
Ba Mươi Tháng Tư, ngày tang mất nước.
Tôi gặp anh, trên tay cầm tờ báo,
Tôi cũng cầm tờ báo như anh,
Báo Gọi Đàn của Đặng thiên Sơn.
Anh giới thiệu: bài ‘ Tháng Tư ’ nầy tôi viết.
Ồ thì ra,anh là nhà thơ Trần Việt Yên.
Còn bài‘Hai Mươi Năm Nhìn Lại’là của tôi.
Vậy anh là nhà thơ Vân Trang.
Ha ha ha. Chúng ta không hẹn mà gặp.
Tôi làm thơ chống cộng,
Anh làm thơ bới giặc hồ.
Hai ta là chiến hữu H. O.
Cùng tâm trạng của người vong quốc.
Chẳng hẹn, mà cùng đi một đường.
Chẳng hò, mà cùng chung một bước.
Rồi ‘Một Hướng Đi’ theo bước cụ Hàn Nhân.
Nữa đường gãy gánh, anh và tôi, mỗi người mỗi nẽo.
Anh sinh hoạt hội đoàn đấu tranh.
Tôi tranh đấu bằng lời thơ tiếng nhạc.
Giờ còn đang lỡ dỡ, sao anh vội đi quá sớm.
Bỏ vợ hiền, bỏ chiến hữu, bỏ con thơ.
Nhìn anh đó, mà tôi lại thẫn thờ.
Nhớ kỹ niệm, mà thương tình chiến hữu.
Thôi anh hãy bình yên, về nước Chúa.
Sẽ có người, lo chuyện nước non.
Bánh xe lịch sử sẽ xoay tròn.
Phường bất đạo trước sau rồi tan biến.
Vân Trang
» Tác giả: vân trang
» Dịch giả:
» Thể lọai: Phân Ưu
» Số lần xem: 495
1. Thơ Điếu bạn hiền Trần Việt Yên
nhà thơ Trần Việt Yên
Từ trần ngày 26 tháng Giêng 2009 .
Tôi với anh, cùng làm chung một hảng,
Gần một năm,mà chẳng có dịp làm thân. .......
Rồi một ngày, lể kỹ niệm hai mươi năm,
Ba Mươi Tháng Tư, ngày tang mất nước.
Tôi gặp anh, trên tay cầm tờ báo,
Tôi cũng cầm tờ báo như anh,
Báo Gọi Đàn của Đặng thiên Sơn.
Anh giới thiệu: bài ‘ Tháng Tư ’ nầy tôi viết.
Ồ thì ra,anh là nhà thơ Trần Việt Yên.
Còn bài‘Hai Mươi Năm Nhìn Lại’là của tôi.
Vậy anh là nhà thơ Vân Trang.
Ha ha ha. Chúng ta không hẹn mà gặp.
Tôi làm thơ chống cộng,
Anh làm thơ bới giặc hồ.
Hai ta là chiến hữu H. O.
Cùng tâm trạng của người vong quốc.
Chẳng hẹn, mà cùng đi một đường.
Chẳng hò, mà cùng chung một bước.
Rồi ‘Một Hướng Đi’ theo bước cụ Hàn Nhân.
Nữa đường gãy gánh, anh và tôi, mỗi người mỗi nẽo.
Anh sinh hoạt hội đoàn đấu tranh.
Tôi tranh đấu bằng lời thơ tiếng nhạc.
Giờ còn đang lỡ dỡ, sao anh vội đi quá sớm.
Bỏ vợ hiền, bỏ chiến hữu, bỏ con thơ.
Nhìn anh đó, mà tôi lại thẫn thờ.
Nhớ kỹ niệm, mà thương tình chiến hữu.
Thôi anh hãy bình yên, về nước Chúa.
Sẽ có người, lo chuyện nước non.
Bánh xe lịch sử sẽ xoay tròn.
Phường bất đạo trước sau rồi tan biến.
Vân Trang
Tuesday, 9 September 2008
Monday, 28 January 2008
Em be chet ngoi trong pho Cheo Reo
EM BÉ CHẾT NGỒI
Trong Phố Cheo Reo
Em bé ơi! Sao em còn ngồi đó?
Nhà của ai mà cửa ngõ mở toang.
Lửa bên kia đang cháy sắp lan sang
Sao em vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Em kinh hoàng vì những tràng pháo địch?
Hay xót đau mà cúi mặt căm hờn.
Thôi đừng sợ anh sẽ đỡ em lên,
Cùng di tản thoát qua vùng đạn khói.
Tay lạnh buốt... tôi nghe lòng đau nhói.
Em chết rồi, còn đâu nữa bé thơ!
Tội nghiệp em trong lứa tuổi dại khờ,
Em nào biết cớ sao em bị chết!
Tràng súng địch chắc em ngờ pháo Tết.
Viên đạn nào, mảnh đại bác của ai?
Giết chết em trong thảm cảnh đọa đày.
Ôi! khốn khổ thương thay người vô tội.
Chiến tranh hỡi! ai gây ra lầm lỗi.
Tuổi trẻ thơ nào có tội chi đâu!!!
Em chết trong hoàn cảnh quá cơ cầu.
Không có được mảnh lụa đào bó xác.
Cha Mẹ em giờ đây đang thất lạc?
Biết còn không? hay banh xác chốn nào!
Nhìn thấy em mà lệ xót đớn đau,
Đành quay bước vì đạn gào, pháo chớp...
Thôi! em ở lại Cheo Reo yên giấc.
Anh ra đi chưa chắc đã yên thân,
Đường anh đi còn nhiều cảnh gian truân,
Vì súng địch đều vô nhân bất đạo...
“Nỗi Lòng Viễn Xứ ”
Vân Trang
Trong Phố Cheo Reo
Em bé ơi! Sao em còn ngồi đó?
Nhà của ai mà cửa ngõ mở toang.
Lửa bên kia đang cháy sắp lan sang
Sao em vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Em kinh hoàng vì những tràng pháo địch?
Hay xót đau mà cúi mặt căm hờn.
Thôi đừng sợ anh sẽ đỡ em lên,
Cùng di tản thoát qua vùng đạn khói.
Tay lạnh buốt... tôi nghe lòng đau nhói.
Em chết rồi, còn đâu nữa bé thơ!
Tội nghiệp em trong lứa tuổi dại khờ,
Em nào biết cớ sao em bị chết!
Tràng súng địch chắc em ngờ pháo Tết.
Viên đạn nào, mảnh đại bác của ai?
Giết chết em trong thảm cảnh đọa đày.
Ôi! khốn khổ thương thay người vô tội.
Chiến tranh hỡi! ai gây ra lầm lỗi.
Tuổi trẻ thơ nào có tội chi đâu!!!
Em chết trong hoàn cảnh quá cơ cầu.
Không có được mảnh lụa đào bó xác.
Cha Mẹ em giờ đây đang thất lạc?
Biết còn không? hay banh xác chốn nào!
Nhìn thấy em mà lệ xót đớn đau,
Đành quay bước vì đạn gào, pháo chớp...
Thôi! em ở lại Cheo Reo yên giấc.
Anh ra đi chưa chắc đã yên thân,
Đường anh đi còn nhiều cảnh gian truân,
Vì súng địch đều vô nhân bất đạo...
“Nỗi Lòng Viễn Xứ ”
Vân Trang
Thursday, 20 December 2007
Nhac pham Ruou Sau / Bai Tho Em Bé An Xin
EM BÉ ĂN XIN
Em bé ơi! manh quần Em rách nát?
Bao tuổi đời sớm gặp cảnh xác xơ?
Nhà Em đâu sao mãi đứng chực chờ?
Chén phở cặn người ta ăn bỏ lại.
Em rung rung đưa hai tay bưng lấy,
Mắt nhìn ai? Em đang sợ những gì?
Em cũng là những trẻ thiếu nhi,
Sao họ khơng giúp Em quàng khăn đỏ!
Lại khiến Em phải đầu đường xó chợ !!!
Hay Em là con của lính miền nam ???
Cha của Em trong tù ngục Xa Xăm !
Nơi mà họ bảo là trường cải tạo.
Mẹ của Em có còn lo cơm áo?
Hay thăm chồng mà thân xác gởi rừng sâu?
Hoặc bà đang gặp cảnh ngộ cơ cầu,
Trên giường bệnh chờ ngày rời dương thế.
Nhìn thấy Em khiến tôi rơi dòng lệ,
Phận đói nghèo đâu phải lỗi do Em!
Giữa dòng đời nào có được trái tim,
Giữa xả hội của loài ma quỷ mới.
Tôi cúi xuống xin vì Em mà tạ lỗi.
Đất nước này nào phải chỉ riêng tôi.
Tôi vẫn xin xám hối nửa cuộc đời,
Quê Hương đó thôi rồi một thế hệ.
“ Nỗi Lòng Viễn Xứ “
Vân Trang
A little Girl Begs In street
My poor little girl! How torn your dress thou’rt wearing !
How old’re thee to meet with this worst situation?
Where’ s your house ? why’ d be here fore awaiting
A bowl of soup leavings given up by unknown person?
Your hands’re shakingly carrying it as prudently taking care of!
Who thou’rt looking at? What thou’rt afraid of ?
Thou’rt also youth like other peers with the same age,
Why didn’t they give thee the Red Tie as their hepl
To save thee out of such a mediocre living at the sidewalk?
Or thou’rt from a family of “Puppet troops”
Thy father’s now in the jail for years of labor works!
Where they called a school for reeducating campus
Is they mother still taking care of foods and clothes?
Or she’s gone by poisonous wilas on the way
visiting thy Father in the forest ?
Or she’s still alive through tribulations & woes
That’d be for climical therapy & waiting for death?
When seeing thee I couldn’t stop shedñing tears
It’s not thy fautl to go poor wiith fear!
There’s nothing in this life that the heart can win over
In the miñle of such a society of new ghost & monsters!
I’m resultingly stooping to ask thee for excuse
This country isn’t belong to me only
However, I still repent for my past of halflife
And this Homeland’s counted as a past generation of mine!
Enghish Version by Ngo Da Thien
From Orginal Peom in Vietnamese by VÂN TRANG
Nhac Pham
Sunday, 16 December 2007
Thảm Cảnh Gần Cầu Lê Bắc

Đưa hai cô gái ra đường,
Tôi nhìn những cảnh tang thương nát lòng.
Gần cầu Lê Bắc con sông,
Dọc đường máu đổ loang dòng huyết thâm.
Nhìn đâu cũng cảnh thương tâm,
Lời thơ khó thể tả chân rõ ràng.
Trên cao quà quạ kêu vang,
Ơ dưới người chết ngổn ngang bốc mùi,
Nhìn đâu cũng thấy lạnh người,
Nhìn đâu cũng thấy rã rời tay chân.
Chắc đây là cặp vợ chồng,
Người thì banh ruột, người không thấy đầu.
Còn kia là bác nhà giàu,
Chết còn nắm chặt hồ bao đầy vàng.
Kìa là đứa trẻ bên đàng,
Nằm bên xác Mẹ, ôm dòng sữa khô.
Đây là cô gái lõa lồ,
Văng ngang khúc ngực ruột nhô, gan lòi,
Mảnh quần bung rách tả tơi.
Con người còn ác hơn loài hổ mang!
Tôi nghe trong dạ xốn xang,
Như kim chích mũi, mắt tràn lệ tuôn.
“ Nỗi Lòng Viễn Xứ ”
Vân Trang
Tôi nhìn những cảnh tang thương nát lòng.
Gần cầu Lê Bắc con sông,
Dọc đường máu đổ loang dòng huyết thâm.
Nhìn đâu cũng cảnh thương tâm,
Lời thơ khó thể tả chân rõ ràng.
Trên cao quà quạ kêu vang,
Ơ dưới người chết ngổn ngang bốc mùi,
Nhìn đâu cũng thấy lạnh người,
Nhìn đâu cũng thấy rã rời tay chân.
Chắc đây là cặp vợ chồng,
Người thì banh ruột, người không thấy đầu.
Còn kia là bác nhà giàu,
Chết còn nắm chặt hồ bao đầy vàng.
Kìa là đứa trẻ bên đàng,
Nằm bên xác Mẹ, ôm dòng sữa khô.
Đây là cô gái lõa lồ,
Văng ngang khúc ngực ruột nhô, gan lòi,
Mảnh quần bung rách tả tơi.
Con người còn ác hơn loài hổ mang!
Tôi nghe trong dạ xốn xang,
Như kim chích mũi, mắt tràn lệ tuôn.
“ Nỗi Lòng Viễn Xứ ”
Vân Trang
Subscribe to:
Posts (Atom)