Monday 28 January 2008

Em be chet ngoi trong pho Cheo Reo

EM BÉ CHẾT NGỒI
Trong Phố Cheo Reo
Em bé ơi! Sao em còn ngồi đó?
Nhà của ai mà cửa ngõ mở toang.
Lửa bên kia đang cháy sắp lan sang
Sao em vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Em kinh hoàng vì những tràng pháo địch?
Hay xót đau mà cúi mặt căm hờn.
Thôi đừng sợ anh sẽ đỡ em lên,
Cùng di tản thoát qua vùng đạn khói.

Tay lạnh buốt... tôi nghe lòng đau nhói.
Em chết rồi, còn đâu nữa bé thơ!
Tội nghiệp em trong lứa tuổi dại khờ,
Em nào biết cớ sao em bị chết!

Tràng súng địch chắc em ngờ pháo Tết.
Viên đạn nào, mảnh đại bác của ai?
Giết chết em trong thảm cảnh đọa đày.
Ôi! khốn khổ thương thay người vô tội.

Chiến tranh hỡi! ai gây ra lầm lỗi.
Tuổi trẻ thơ nào có tội chi đâu!!!
Em chết trong hoàn cảnh quá cơ cầu.
Không có được mảnh lụa đào bó xác.

Cha Mẹ em giờ đây đang thất lạc?
Biết còn không? hay banh xác chốn nào!
Nhìn thấy em mà lệ xót đớn đau,
Đành quay bước vì đạn gào, pháo chớp...

Thôi! em ở lại Cheo Reo yên giấc.
Anh ra đi chưa chắc đã yên thân,
Đường anh đi còn nhiều cảnh gian truân,
Vì súng địch đều vô nhân bất đạo...

“Nỗi Lòng Viễn Xứ ”
Vân Trang