Sunday 16 December 2007

ĐÔI DÒNG TÂM SỰ



Kính thưa Quý Độc Giả
Kính thưa Quý Văn Thi Bạn Hữu.
Tôi sinh ra và lớn lên ở xứ muối mặn, đất phèn cuối miền đất nước. Nói đến quê tôi, Quí vị sẽ nhớ hai câu thơ dí dỏm:
“Bạc Liêu nước chảy lờ đờ,
Dưới sông cá chốt, trên bờ Tiều Châu.
Tôi xin mạn phép bổ túc thêm hai câu:
Ruộng vàng, biển bạc, sông sâu,
Cá tôm, muối trắng, lúa mầøu phì nhiêu.
Ruộng lúa cò bay thẳng cánh,ruộng muối nhìn xa thăm thẳm, sông biển cá lội đầy đàn. Nhưng những tài nguyên phì nhiêu đó lại tập trung trong tay một số phú hào người Hoa và những người có chức việc. Trái lại đa số quần chúng vẫn sống nghèo nàn khốn khổ, quanh năm làm lụng vất vả, quần xoăn khỏi gối lấm chân phèn. Phải chăng vì họ quá hiền lành, chất phát và trung hậu!...
Trong bối cảnh nghèo nàn và cuộc sống khó khăn, xung quanh tôi toàn là một màu đen, mỗi ngày mọi người phải xoay quanh cái khó và cái khổ...Tôi lớn lên trong tình thương của người nghèo, tôi đã học được từ họ những tình cảm chân thành và mộc mạc...
Thời thế nhiểu nhương, non sông ly loạn, tôi cũng như mọi người phải thi hành nghiã vụ.Trong tuổi trai thế hệ, mang tâm trạng chung: hoài bão phải làm gì để góp phần bảo vệ và xây dựng Tổ Quốc ngày càng tốt đẹp hơn .
Trên bước đường phục vụ đất nước, một lần đổ máu trên chiến trường và nhiều lần đổ lệ khi thấy banï mình nằm xuống. Có lần tôi không sao ngăn được dòng nước mắt ràn rụa khi thấy đứa bé thơ bò quanh xác mẹ, nằm trên vũng máu khô để tìm nguồn sữa cạn...
Thời thế đổi thay, lòng người tráo trở, âu cũng là vận nước, tôi chỉ là chiếc lá con trôi theo dòng thác lũ. Từ những bối cảnh do ngày 30-4-75 đến bảy năm dài lao tù Cộng Sản, tôi càng lắng suy tư, càng thấy rõ con người và chế độ của Cộng Sản, tôi càng thấy mình có tội với đồng bào, với bạn bè chiến hữu đã nằm xuống .
Vì chính nghiã Quốc Gia, vi niềm hối hận và mối sầu tuyệt vọng với tuổi tù và tuổi đời chồng chất, tôi chẳng làm được gì! Chỉ mong dùng ngòi bút để ghi lại những gì tôi đã chứng kiến, những gì trong một xã hội nhân ái và dân chủ mà tôi đã sống.
Thời gian lạnh lùng bao trùm quanh kiếp tha hương, với nỗi lòng viễn xứ. Bao đêm dài, tôi không sao ngăn được dòng nước mắt, khi viết bài thơ cho Cố Hương. Tôi cố gắng ghi những suy tư ấp ủ, những thao thức canh thâu vì những bối cảnh phũ phàng mà tôi đã trải qua và những cảm xúc vui buồn trong thế thời hiện tại...
Tôi không dám nghĩ rằng: ngòi bút của tôi là phương tiện đấu tranh với đối phương, tôi chỉ mong rằng, nó là chất súc tác để chia xẽ “ Nỗi Lòng Quê Hương ” với những người tha phương viễn xứ.

Trân Trọng Kính Chào .
VÂN TRANG
Thung Lũng Cờ Vàng (SanJose) 2000

No comments: